- Trang chủ
- Chẩn đoán & điều trị
- Chăm sóc giai đoạn cuối đời
- Các nhiệm vụ sau khi bệnh nhân tử vong
Các nhiệm vụ sau khi bệnh nhân tử vong
Sự chăm sóc thực sự người bệnh ở giai đoạn cuối còn bao gồm cả theo dõi các thành viên còn sống trong gia đình người bệnh sau khi người bệnh qua đời.
Biên tập viên: Trần Tiến Phong
Đánh giá: Trần Trà My, Trần Phương Phương
Sau cái chết của bệnh nhân, bác sỹ phải làm một số nhiệm vụ, đó là những nhiệm vụ bị yêu cầu và cả nhiệm vụ được nhờ cậy. Bác sỹ phải thông báo cho gia đình người bệnh về cái chết của họ một cách trực tiếp và rõ ràng. Nó những lời cảm thông sâu sắc, an ủi làm ấm lòng gia đình dành thời gian trả lời các câu hỏi của gia đình và chia sẻ nỗi khổ đau ban đầu và có một phòng riêng yên tĩnh cho gia đình họ vào lúc này là thích hợp và thật đáng cảm kích.
Công bố tử vong
Hầu hết các bác sỹ phải có nghĩa vụ pháp lý đối với vấn đề khẳng định cái chết của một bệnh nhân theo một tiến trình được gọi là “công bố tử vong”. Bác sỹ phải xác nhận là người bệnh đã ngừng thở tự phát và ngừng hoạt động tim, đồng tử đã cố định và giãn. Ghi chép mô tả các dấu hiệu này và thời điểm tử vùng phải được đưa vào biểu đồ của người bệnh.
Trong khi sự công bố tử vong có thể dường như giống như một nghi thức rầy rà và không cần thiết, thì các bác sỹ có thể sử dụng thời gian này để làm yên lòng những người thân của bệnh nhân ở bên giường họ rằng họ qua đời một cách thanh thản và họ đã được đón nhận tất cả các phương pháp điều trị thích hợp. Cả bác sỹ và gia đình người bệnh có thể sử dụng nghi thức công bố tử vong như một cơ hội để xử lý về mặt cảm xúc cái chết của người bệnh.
Việc báo cáo một cách chính xác nguyên nhân cơ bản của cái chết trong giấy chứng tử cũng được yêu cầu một cách hợp pháp và quan trọng đối với cả bệnh nhân và gia đình người bệnh (vì các mục đích bảo hiểm và sự cần thiết đối với tiền sử bệnh của gia đình) và quan trọng trong nghiên cứu dịch tễ bệnh và sức khỏe cộng đồng. Đáng tiếc là gần đây nghiên cứu đã cho thấy rằng các bác sỹ không được đào tạo và không có kỹ năng trong việc hoàn tất đúng các giấy chứng tử. Các bác sỹ cần phải chi tiết, cụ thể nguyên nhân chính gây tử vong (ví dụ: “xơ gan mất bù” và nguyên nhân góp phần gây tử vong hoặc viêm gan B, viêm gan C và viêm gan mạn tính do rượu) cũng như bất cứ tình trạng bệnh nào đi kèm với nó (ví dụ: "suy thận cấp”) và không nên chỉ đơn giản ghi "ngừng tim” như là nguyên nhân của tử vong.
Khám nghiệm đại thể và hiến phủ tạng
Thảo luận có lựa chọn và có được sự bằng lòng làm khám nghiệm đại thể và hiến phủ tạng với chính người bệnh trước khi chết thường là tốt nhất trong thực hành. Điều này nhấn mạnh nguyên tắc tự quản của người bệnh và làm giảm bớt đi các trách nhiệm của các thành viên trong gia đình đang phải chịu đựng sự đau khổ trong suốt thời gian theo dõi sát sao cái chết của người mà mình yêu.
Các bác sỹ phải nhạy cảm với các khác biệt về đạo đức và văn hóa trong các thái độ đối với việc khám nghiệm đại thể và hiến phủ tạng. Người bệnh và gia đình họ phải được nhắc nhở về quyền của họ đối với việc giới hạn khám nghiệm đại thể và dâng hiến phủ tạng theo bất cứ cách nào mà họ chọn. Các bác sỹ giải phẫu bệnh có thể tiến hành khám nghiệm mà không gây ảnh hưởng đến các kế hoạch tang lễ hay hình dạng của người đã chết.
Các kết quả của một khám nghiệm đại thể có thể giúp các thành viên còn sống trong gia đình (và các bác sỹ) hiểu được nguyên nhân chính xác của cái chết ở người bệnh và tạo ra một cảm giác về một sự việc đã kết thúc. Một cuộc họp giữa gia đình và bác sỹ để xem xét lại các kết quả của đại thể bệnh đang trải qua và trả lời các câu hỏi của họ. Đáng tiếc là mặc dù có các ưu điểm của việc tiến hành các thăm khám sau chết, song tỷ lệ khám nghiệm hiện nay về đại thể đã giảm đáng kể tới mức dưới 15%.
Hầu hết người dân ủng hộ việc hiến phủ tạng để cấy ghép. Tuy nhiên, gần đây việc cấy ghép tạng bị hạn chế trầm trọng vì không có sẵn phủ tạng người cho. Nhiều người, chấp nhận cho phủ tạng và gia đình của họ trải qua một cảm giác như đang đón nhận phần thưởng vì họ đã góp phần cứu cuộc sống của người khác.
Sự theo dõi và nỗi khổ đau
Sự chăm sóc thực sự người bệnh ở giai đoạn cuối còn bao gồm cả theo dõi các thành viên còn sống trong gia đình người bệnh sau khi người bệnh qua đời. Theo dõi có thể giúp các bác sỹ đánh giá nỗi khổ đau mà gia đình người bệnh đang trải qua và để lảm yên lòng họ. Các bác sỹ có thể giới thiệu các nhóm trợ giúp và tư vấn cho gia đình người bệnh khi cần. Một chiếc thiệp chia buồn hay một cú điện thoại của bác sỹ gọi đến gia đình sau khi người bệnh qua đời vài ngày hoặc vài tuần giúp bác sỹ bày tỏ sự quan tâm tới gia đình và người đã khuất.
Sau khi một bệnh nhân qua đời, bác sỹ cũng có thể rơi vào tình trạng đau buồn. Tuy các bác sỹ có thể tương đối không bị ảnh hưởng bởi cái chết của một số bệnh nhân, song một số cái chết khác có thể gây ra cảm giác buồn, mất mát, và tội lỗi. Các cảm xúc này phải được ghi nhận như là bước đầu trong sự nghiệp của các bác sĩ hay đề phòng trong tương lai.
Đối với các bác sỹ, sự đau buồn trước sự qua đời của người bệnh là bình thường. Mỗi bác sỹ có thể tìm cách riêng mình hoặc các hoạt động giao tiếp để giúp cho họ giải quyết nỗi buồn đau tốt nhất. Khóc, sự nâng đỡ của đồng nghiệp, thời gian để suy ngẫm, các nghi thức tang lễ truyền thống hoặc cá nhân, tất cả đều có thể có hiệu quả. Tham dự đám tang của một bệnh nhân đã qua đời có thể làm cho bác sỹ cảm thấy nhẹ nhàng hơn và điều này được gia đình người bệnh rất cảm kích và nó có thể là nhân tố sau cùng để chăm sóc tốt con người ở cuối cuộc đời.
Bài viết cùng chuyên mục
Xử lý triệu chứng giai đoạn cuối đời
Đau là một vấn đề hay gặp ở người bệnh giai đoạn cuối, có tới 75 phần trăm bệnh nhân chết vì ung thư phải trải qua sự đau đớn và là điều mà nhiều người nói là họ sợ nhất về cái chết.
Dinh dưỡng và bù dịch giai đoạn cuối đời
Nếu như nhịn đói có thể làm người bệnh bị yếu, ngủ lịm, vầ lãnh đạm thì việc ngừng dinh dưỡng ở giai đoạn cuối chỉ gây đói hoặc tình trạng nguy cấp không đáng kể.
Chẩn đoán giai đoạn cuối đời
Trong khi một số bệnh, chẳng hạn như ung thư, tuân theo các dự đoán tiên lượng về diễn biến của bệnh và dự báo thời gian tử vong, thì các nguyên nhân tử vong.
Các hạn chế trong chăm sóc bệnh nhân ở giai đoạn cuối
Các bác sỹ có thể bị hạn chế trong chăm sóc bệnh nhân giai đoạn cuối không chỉ bởi các đáp ứng cảm xúc của họ mà còn bởi một cảm nhận về bổn phận đạo đức.
Các định hướng tiến bộ đối với giai đoạn cuối đời
Các nghiên cứu đã cho thấy rằng cả bác sỹ và cả gia đình người bệnh đều không thể dự đoán tốt hơn là có cơ hội để biết được các mong muốn của người bệnh.
Ngừng sự trợ giúp cho giai đoạn cuối đời
Việc ngừng các cạn thiệp kéo dài sự sống chẳng hạn như thông khí cơ học phải được tiếp cận cẩn thận để tránh sự đaụ đớn không cần thiết cho người bệnh.
Những mong đợi trong giai đoạn cuối đời
Tuy nhiên, với các tiến bộ công nghệ gần đây phục vụ việc giải quyết các vấn đề của giai đoạn cuối cuộc đời thì cái chết đã trở nên được y học hóa.
Các chỉ dẫn không cố gắng hồi sức giai đoạn cuối đời
CPR có thể dẫn đến gãy xương sườn và ở đây có một khả năng cao là phải cần can thiệp tích cực khác, chẳng hạn như chăm sóc ở đơn vị hồi sức cấp cứu nếu CPR thành công.
Các vấn đề tâm lý xã hội và tinh thần giai đoạn cuối đời
Điều này có thể bao gồm cả việc hoàn tất công việc quan trọng hoặc các dự án cá nhân, phân chia tài sản viết di chúc, và bố trí việc tang lễ và chôn cất.
Chăm sóc gia đình bệnh nhân giai đoạn cuối đời
Tìm một người có tiếng nói trong gia đình, điểu khiển các cuộc họp gia đình sẽ cho phép tất cả cùng được nghe và dành thời gian để nhất trí có thể giúp bác sỹ làm việc hiệu quả với gia đình.
Nền tảng đạo lý và pháp luật đối với giai đoạn cuối đời
Có ba điều đáng lưu ý thêm về mặt đạo đức cần thiết trong chăm sóc giai đoạn cuối. Điều đầu tiên là các nguyên tắc đạo đức quan trọng có thể mâu thuẫn, đụng độ nhau.
Vai trò của bác sỹ trong giai đoạn cuối đời
Người bệnh đang chết cần các bác sỹ của họ để cho họ thấy sự hiện diện của chính mình, không nhất thiết để có khả năng giải quyết tất cả các vấn đề.
Các vấn đề văn hóa của giai đoạn cuối đời
Các nghiên cứu đã chỉ ra các khác biệt trong sự hiếu biết và tín ngưỡng đối với các định hướng tiến bộ, làm đại thể, dâng hiến phủ tạng, chăm sóc dưỡng đường.